Từ ngày ông ngã bệnh, mẹ chồng héo hon, chồng tôi thì đi làm xa, còn tôi gần như gánh hết mọi việc từ cơm nước, thuốc thang đến bón cháo, thay quần áo cho ông.

Tôi lấy chồng ba năm thì bố chồng đột ngột bị tai biến, nửa người tê liệt, nằm một chỗ. Từ ngày ông ngã bệnh, mẹ chồng héo hon, chồng tôi thì đi làm xa, còn tôi gần như gánh hết mọi việc từ cơm nước, thuốc thang đến bón cháo, thay quần áo cho ông.

Tôi thương bố chồng thật lòng. Ông vốn là người ít nói, nghiêm khắc nhưng có chiều sâu. Từ ngày tôi về làm dâu, ông luôn nhẹ nhàng với tôi hơn cả với chồng. Mà cũng bởi vì… hình như ông thấy áy náy điều gì đó. Nét mặt ông lúc nào cũng mang nỗi buồn như đang giấu một tảng đá trong lòng.

Một buổi chiều mưa, mẹ chồng phải sang họp tổ phụ nữ, chồng thì còn đang chạy xe ngoài tỉnh. Tôi ở nhà một mình với bố chồng. Đến giờ tắm rửa, ông lúng túng bảo:

– Thôi… để mai, con. Hôm nay ba mệt.

Tôi gượng cười:

– Không được đâu ba. Trời nóng, mình không tắm dễ nhiễm trùng lắm.

Ông im lặng rất lâu, rồi thở dài, như người sắp bước vào điều không muốn đối mặt.

Tôi đẩy ghế tắm ra sân, trải khăn lên, chuẩn bị nước ấm. Ông chống tay yếu ớt, tôi phải đỡ ông dậy. Khi tôi đưa tay đến cổ áo, ông nói nhỏ, run:

– Con… đừng giật mình… nếu thấy cái… vết đó.

Tôi đứng sững trong thoáng chốc.

Cái vết đó?

Ngay lập tức, một câu nói của chồng năm xưa bật lên trong đầu tôi, lạnh đến mức khiến tôi rụng rời:

“Ba anh có một dấu trên lưng, từ lúc anh còn nhỏ. Đó là lý do cả nhà anh phải sống trong sợ hãi nhiều năm. Khi nào em làm dâu đủ lâu, anh sẽ kể. Trước mắt… đừng hỏi.”

Lúc đó tôi chỉ nghĩ là bệnh tật cũ, chiến tranh để lại, vết mổ gì đó. Chồng không bao giờ giải thích tiếp.

Tôi không ngờ rằng hôm ấy… tôi lại là người nhìn thấy trước.

Tôi kéo nhẹ cúc áo. Ông nhắm mắt lại, hơi thở run run. Khi chiếc áo trượt xuống, tôi gần như nghẹt thở.

Trên lưng ông, một đường sẹo dài, cháy đen như bị dí bằng kim loại nóng. Nhưng thứ khiến tôi nổi gai ốc không phải vết sẹo… mà là ký hiệu hình tròn bên cạnh, giống hệt logo của một băng nhóm từng gây ra vụ cháy tiệm vàng năm nào – vụ cháy khiến một người đàn ông thiệt mạng.

Người đàn ông đó… chính là bố đẻ của chồng tôi.

Tôi choáng váng, toàn thân lạnh buốt.

Chồng tôi từng kể, bố ruột anh mất trong vụ cháy bí ẩn, mẹ anh sau đó tái hôn với bố chồng hiện tại – ông Thực. Vụ cháy bị cho là tai nạn, kẻ gây ra không tìm được. Cảnh sát nghi ngờ có kẻ phá hoại nhưng không có bằng chứng.

Và bây giờ, trước mặt tôi…
Trên lưng bố chồng…
Là ký hiệu của đúng nhóm từng bị điều tra năm đó.

Tôi đứng im, tim đập như muốn nổ tung ngực. Ông Thực phát hiện tôi ngừng tay, run rẩy mở mắt:

– Con… thấy rồi phải không?

Tôi không trả lời. Không thể.

Ông cúi đầu, giọng nghẹn:

– Ba không hại ai… ba chỉ là người giữ cửa… người ta làm gì ba không hay… nhưng ba không cứu được… cha ruột của thằng Huy.

Tôi lùi lại một bước. Không phải vì ghê sợ, mà vì cú sốc quá lớn. Ông run lẩy bẩy, nước mắt rơi xuống vai:

– Ba đã muốn nói lâu rồi… nhưng ba sợ mẹ con… sợ thằng Huy… sợ mất tất cả…

Không khí im phăng phắc như bị hút sạch. Mưa ngoài trời vẫn rơi, nhưng tôi không còn nghe được nữa.

Suốt buổi tối hôm ấy, tôi ngồi trong phòng, lòng nặng như đá. Chồng tôi – Huy – về lúc gần 10 giờ. Anh nhìn thấy tôi thất thần thì hỏi:

– Có chuyện gì?

Tôi im lặng rất lâu, rồi hỏi thẳng:

– “Dấu trên lưng ba” mà anh từng nói… là gì?

Huy khựng lại như bị đánh vào mặt.

– Sao em… biết?

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình vừa chạm vào một bí mật cấm kỵ:

– Em thấy rồi.

Huy buông túi đồ, ngồi xuống giường. Đôi mắt anh tối đen:

– Ba anh… từng là người trong nhóm gây ra cái chết của bố đẻ anh. Nhưng ba chỉ là kẻ bị lôi kéo. Người trực tiếp gây cháy đã trốn biệt. Sau vụ đó, ba đầu thú, xin giảm nhẹ. Nhưng có người trong nhóm dọa giết cả nhà… nên ba rời quê, đổi tên… rồi gặp lại mẹ anh. Mẹ anh giấu anh suốt.

Anh siết tay lại:

– Anh chỉ biết chuyện này khi đi nghĩa vụ. Mẹ kể. Nhưng anh… anh không có can đảm đối diện.

Tôi thấy vai anh run. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Huy… yếu đuối.

– Em biết – tôi nói nhẹ – nhưng điều này không thể chôn mãi được.

Huy cúi đầu:

– Ba là người nuôi anh, yêu thương anh… Anh vừa biết ơn, vừa căm giận. Em bảo anh làm sao đây?

Tôi nắm tay chồng:

– Công lý không phải để trừng phạt… mà để ai sai phải chịu trách nhiệm. Tội liên quan đến tính mạng… không thể để im.

Huy nhìn tôi lâu đến mức tôi thấy rát trong lòng ngực.

– Nếu làm thế, ba sẽ phải vào tù – anh nói.

Tôi đáp chậm rãi:

– Còn hơn là sống trong sợ hãi thêm 20 năm nữa.

Hôm sau, tôi là người nói chuyện trực tiếp với bố chồng.

Ông không phản ứng như tôi nghĩ. Không nổi giận. Không van xin.

Ông chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt đục ngầu của người mang nỗi ân hận cả đời:

– Con nói đúng. Ba đã trốn quá lâu rồi.

Tôi hỏi:

– Tại sao ba không tự ra đầu thú?

Ông nhìn về góc sân, nơi chiếc xe tập đi của ông nằm phủ bụi:

– Vì ba hèn.
– Vì ba sợ mất mẹ con, sợ mất gia đình.
– Vì ba nghĩ… nếu ba làm người tốt suốt quãng đời còn lại… thì trời sẽ tha.

Ông quay lại, giọng chậm mà chắc:

– Nhưng hôm qua… khi con nhìn thấy vết đó… ba biết ông trời không cho ba trốn nữa.

Tôi cắn môi để không bật khóc.

– Ba đồng ý để tụi con báo công an chứ? – tôi hỏi.

Ông mỉm cười rất buồn:

– Không cần. Ba sẽ tự đi.

Ngày bố chồng được xe lăn đưa vào đồn, mẹ chồng gào lên, khóc ngất. Huy đứng cạnh tôi, tay nắm chặt nhưng không nói lời nào.

Tôi biết trái tim anh đang rỉ máu.

Ba chồng nắm tay con trai, nói câu cuối trước khi đi:

– Ba xin lỗi… vì ba đã cướp cha ruột của con. Nhưng ba rất biết ơn… vì con đã cho ba cơ hội làm lại.

Huy ôm lấy ông, bật khóc như một đứa trẻ.

Tôi phải quay mặt đi vì cảnh ấy quá đau lòng.

Vụ án được mở lại. Bằng chứng cũ cộng thêm lời khai của bố chồng giúp công an lần ra người thủ phạm chính – kẻ đã bỏ trốn gần hai mươi năm nay. Gia đình nạn nhân cũ – trong đó có anh trai chồng tôi – đến cảm ơn vì cuối cùng sự thật đã được phơi bày.

Bố chồng bị kết án nhẹ hơn nhiều người nghĩ, vì ông chỉ là người giữ cửa, không trực tiếp gây ra thiệt hại. Ông đi tù trong già, nhưng tinh thần nhẹ nhõm.

Có những đêm tôi vào thăm, ông nắm tay tôi thật chặt:

– Con là người giải thoát ba. Cảm ơn con.

Tôi nghẹn lại, gật đầu.

Ông không cần ai tha thứ. Nhưng ông cần công lý. Và chúng tôi cũng vậy.

Một năm sau, khi bố chồng qua đời trong trại, nhà tôi làm giỗ nhỏ. Huy đặt tấm ảnh ông lên bàn thờ, nói:

– Ba không phải người hoàn hảo. Nhưng ba đã dám đối diện. Và đó là điều tốt nhất ba để lại cho chúng ta.

Tôi chắp tay nhìn bức ảnh.

Người đàn ông trong khung hình mỉm cười hiền lành.

Bây giờ… cuối cùng… ông thật sự được thanh thản.